Ta đã từng đi qua nhau rất chậm
Giữa phố đông mà ngỡ chốn không người
Có ánh mắt như vừa qua giông bão
Lặng nhìn nhau chẳng thể nói một lời.
Em rất gần, mà xa như giấc mơ
Bởi lối rẽ chẳng chung miền ánh sáng
Anh đi ngược phía trời em đang ngắm
Nên chẳng còn tay nắm giữa mù khơi.
Ta chẳng sai chỉ lệch một nhịp đời
Gió không thuận nên thuyền không cập bến
Em vẫn tốt, anh vẫn còn đủ nhịp
Chỉ tiếc là… chẳng đủ để cùng vui.
Có đôi khi, người cũ ghé trong lời
Một nụ cười cũng khiến lòng chật ních
Ừ… tất cả chỉ vì ta không biết
Gió hôm ấy, thổi lệch một câu thương.