Chỉ là thương, nên giữ chẳng dám gần
Sợ một bước sẽ thành điều lỡ dở
Người hồn nhiên giữa muôn điều vụn vỡ
Ta lặng thầm vá lại trái tim riêng

Chỉ là thương, nên chẳng dám gọi tên
Mỗi lần nhớ, tự giấu vào đêm tối
Có đôi lúc, lòng nghe tim mình hỏi:
Nếu ngỏ lời… người có chút rung không?

Nhiều năm rồi, tình cứ thế mà đông
Không sắc màu, không một lần nở rộ
Chỉ như gió – thổi qua đời ai đó
Rồi quay về… chạm khẽ trái tim ta

Nếu kiếp này người chẳng hề nhận ra
Ta vẫn nguyện – kiếp sau xin được gọi.