Chiều buông tím, sóng vỗ về bờ mặn
Anh bước dài để xóa dấu chân quen
Biển chẳng hỏi, chỉ rì rào im lặng
Như em xưa chẳng nói lúc buông đèn.

Ta từng hẹn một hoàng hôn biển cũ
Chân kề chân, cát ấm đến lạ thường
Em vẽ mộng bằng tay lên mặt nước
Rồi bảo rằng “mộng vỡ cũng là thương.”

Sóng cuốn hết, cả nỗi đau tưởng thế
Nhưng tim người ai cuốn được đâu em?
Anh về lại bờ xưa, lòng thăm thẳm
Cát lạnh rồi, chẳng thấy nữa màu quen.

Nếu một ngày em quay về lặng lẽ
Biển vẫn xanh, chỉ gió khác hôm nay
Anh cũng khác là người không còn trẻ
Nhưng vẫn buồn… như gió buốt chân mây.