Hồ Tây đêm lặng lẽ dưới trăng ngà
Con sóng nhỏ chạm bờ khe khẽ hát
Trăng nằm nghiêng trên mặt hồ dịu mát
Gió lao xao như nhắn chuyện ngày xưa

Hàng liễu già rủ tóc xuống lặng thinh
Ngọn đèn phố lập lòe trên mặt nước
Có bóng ai qua rồi chừng chưa dứt
Để âm thầm đêm thức giữa hồn ta

Ngồi bên nhau, tay nắm lấy bàn tay
Ta chẳng nói nhưng tim như hiểu cả
Hồ Tây ơi! Trái tim ta để lại
Giữa mênh mông, ánh mắt kẻ từng yêu