Em đi rồi nắng vàng hóa thành mưa
Giọt buông phủ âu sầu trong khuya vắng
Gió ơi gió cây buồn nên đứng lặng
Mảnh trăng buồn thức trắng suốt canh thâu
Em đi rồi mắt lệ hóa mưa ngâu
Nhà vắng bóng tìm đâu người tri kỷ
Hoảng hốt gọi tên anh trong mộng mị
Thổn thức lòng bên mí mắt cay cay
Em đi rồi nơi ấy liệu có hay
Có còn nhớ những ngày ta chung bước
Và có nhớ những niềm ta ao ước
Được đi về chân bước nhịp chung đôi
Hai phương trời mang hai trái tim côi
Đưa mắt ngước em nhìn đồi hoang vắng
Cách xa nhau anh cũng ngồi yên lặng
Thiếu nhau rồi mùa đông nắng ở đâu?