Hà Nội ấy, mùa thu chưa kịp nói
Lá đã vàng run rẩy dưới chân ai
Mùi hoa sữa len vào chiều rất vội
Gợi một thời áo trắng vụng dại bay
Con phố nhỏ nghiêng mình trong lặng gió
Gạch lát xưa như hát khúc không lời
Tiếng rao bánh, tiếng xe kêu gõ nhẹ
Như thời gian quay lại thuở xa xôi
Anh gặp em giữa một chiều Hà Nội
Mắt trong veo như nắng cuối mùa thu
Chỉ một ánh nhìn – đã thành thương nhớ
Gói vào lòng… để nhớ đến thiên thu
Hà Nội cũ chẳng ai đành xa mãi
Dẫu lang thang khắp thế giới bao la
Vì nơi ấy có một người lặng lẽ
Giữ hộ mình những năm tháng đã qua