Một ngày Hà Nội không còn em
Cây sấu non bỗng buồn hơn thường lệ
Con phố nhỏ ta từng qua lặng lẽ
Giờ thành dòng chảy rối những ưu phiền
Mùa thu cũng không còn màu dịu hiền
Cơn gió nhẹ sao như dao cắt vội
Gánh hàng rong không còn thơm mùi cốm
Vì nhớ em mà phố bỗng nhạt tên
Anh ngồi mãi bên ly cà phê đen
Nắng thì cũ mà lòng người mới vỡ
Quán xưa đó, hoa giấy rơi trước ngõ
Như lời em từng nói rất nhẹ tênh
Hà Nội vẫn đẹp dù lòng anh trống
Dẫu em đi – phố chẳng chịu lặng thinh
Mỗi lần xe lướt qua con dốc cũ
Lại nhói lòng... như thể chạm vào em