Nắng tháng sáu bước chân trần bỏng rát
Gió lặng câm… cơn mát trốn nơi nào
Hàng cây già đứng phờ phạc xanh xao
Lá gầy guộc hư hao ngày hạ khát.

Ta vẫn mãi đi tìm một tiếng hát
Để vơi đi đắng chát trên môi sầu
Sa mạc đời… hạnh phúc cạn từ lâu
Phận lữ thứ giọt châu đành nuốt ngược.

Con đường vắng lẻ loi mình ta bước
Ước đâu đây dòng nước khoả môi cuồng
Một lần thôi ta muốn được bỏ buông
Về viễn xứ trăng suông là tri kỷ.

Bao năm tháng nỗi buồn mãi ngự trị
Ngỡ rêu phong tâm trí cả ngàn năm
Mỗi hạ sang tim nhói tựa xuyên dằm
Màu phượng đỏ như trăm ngàn máu ứa.

Nắng tháng sáu như càng thêm chất chứa
Đẫm mồ hôi giọt tứa chảy vạn sầu
Trách lòng người thăm thẳm như vực sâu
Đem tủi hận vào câu thề trọn kiếp.