Nắng chiều tàn sao giọt cứ hanh hao
Cơn gió nhẹ thổi xuyên vào kẽ tóc
Như mắt ai quay ngang nhìn sang dọc
Chút đượm buồn lá phủ góc vàng sân
Ngày hôm qua đôi mắt biếc mùa xuân
Nay sao lụi trong quầng sâu suy nghĩ
Đưa ́ chân bước vượt qua cơn mộng mị
Hạ đi rồi cánh phượng vĩ còn đâu?
Từng canh dài anh thao thức đêm thâu
Tay thêu dệt tấm tranh mầu nhung nhớ
Dù xa cách chẳng làm ta lung sợ
Thắm duyên hồng trong hơi thở mùa thu
Biên ải xa mang nỗi nhớ hoang vu
Màu xanh thắm giăng mùng trong mắt biếc
Duyên ta mãi bền lâu và bất diệt
Ngày tương phùng tay chặt xiết tay nhau.