Ngồi đây nhớ lại thuở đôi mình
Áo trắng sân trường, trắng tuyến trinh
Xao xuyến, tương tư lòng muốn tỏ
Mà sao chẳng thốt được ra tình
Thầm thương chỉ biết đứng xa nhìn
Nét ngọc yêu kiều, nét ngọc xinh
Tóc xoã buông thề tô đẹp dáng
Nao nao đáy dạ kẻ sy tình
Có lẽ ngây ngô mà chẳng ngỏ
Tâm hồn ngọc sáng tựa sương tinh
Dang dở bài thơ chưa đoạn cuối
Còn đây Phượng đỏ nhớ ta, mình
Gió đẩy thuyền xa trùng cách biệt
Nay về chốn ấy để mong tin
Trường đó, người đâu ? Không thấy nữa
Tim sâu, tình cũ mãi in hình