Chiều rơi bên hông nhà thờ cổ
Quán cà phê nhỏ, ghế sát hiên
Ta ngồi sát nhau trong im lặng
Mắt nhìn mà chẳng dám gọi tên.
Chuông ngân từng tiếng đều và chậm
Như tiếng tim – chẳng rõ của ai
Anh muốn nói một điều rất thật
Nhưng gió thu làm giọng nghẹn hoài.
Em khuấy nhẹ ly trà còn ấm
Nụ cười nghiêng – nhòe giữa sương bay
Nếu phút này không còn buông lỡ
Liệu chúng mình… có lạc nhau đây?