Cúc họa mi vẫn cứ thế mong manh.
Cánh trắng nhuỵ vàng biếc xanh phiến lá.
Ngẩng cao đầu giữa mùa đông nghiệt ngã.
Dâng cho đời bằng tất cả con tim.
Đất phương nam anh mải miết đi tìm.
Phương trời xa như cánh chim không mỏi.
Mùa đông Tây Nguyên cúc quỳ giăng lối.
Anh chợt nhớ về Hà Nội mùa hoa.
Cúc hoạ mi còn thắm mãi trong ta.
Tinh khiết trắng trong như là em đó.
Giữa giá rét chiều mùa đông vẫn nở.
Thắm sắc màu tươi trong gió lung linh.
Dã quỳ, hoạ mi là cúc đẹp xinh.
Loài vàng tươi loài trắng tinh dân dã.
Luôn vươn mình khi mùa đông lạnh giá.
Dâng hiến cho đời những đoá hoa tươi.
Mùa đông giá băng sưởi ấm tình người.
Những bông hoa như nụ cười trong gió.
Một dân dã miền Tây Nguyên đất đỏ.
Một dịu dàng Hà Nội phố thân thương.