Nếu em hóa thành thơ
Anh muốn mình là tờ giấy trắng
Những câu chữ vô cùng xinh xắn
Trong một bài thơ hay.
Nếu như em là mây
Anh muốn mình luôn là ngọn gió
Cuộn tròn em trong đó
Ta bồng bềnh nhau trôi.
Nếu em là một bờ môi
Anh sẽ là thỏi son đỏ thắm
Đứng trước gương tự ngắm
Tô lên màu tình yêu.
Nếu em bỗng hóa thành chiều
Anh sẽ là mặt trời ráng đỏ
Tia ngũ sắc cầu vồng rực rỡ
Phía chân trời yêu thương.
Nếu em là giọt sương
Anh muốn mình biến thành chiếc lá
Hứng đời em óng ả
Ngọc ngà trong đôi tay.
Nếu em là một cánh diều bay
Anh sẽ kéo đời mình dài như sợi chỉ
Thả em vào mộng mị
Giữa đất trời vấn vương.
Nhưng thực tại,
Em vẫn là em: một phụ nữ bình thường
Mà với anh vô cùng quý giá
Nên chẳng muốn hóa thành gì cả
Chỉ thích làm người đàn ông thôi...!