Em trở về Hà Nội một chiều thu
Không báo trước như một cơn mưa nhẹ
Gặp anh bên ly cà phê lặng lẽ
Như gặp mình trong một giấc mơ xưa

Phố vẫn cũ hàng cây không nói gì
Ta không hỏi và em không cần kể
Chỉ là mắt ai buồn như thể
Bao năm rồi chưa kịp nói một câu

Ly cà phê nguội dần theo chiều sâu
Gió phố cổ đẩy thời gian trôi ngược
Em nói nhỏ, Hà Nội giờ khác trước…
Rồi im lặng như thể chưa từng quen

Anh nhìn theo em, dáng nhỏ giữa phố đèn
Tà áo dài trắng bay trong chập choạng
Hà Nội đông mà sao lòng cứ loáng
Như một người vừa đánh rơi mùa quen...