Hàng người dài im lặng giữa ban mai
Gió nhẹ lùa qua hàng tre xanh thẳm
Mỗi bước chậm như nhịp tim thầm lặng
Đi vào sâu lòng đất nước bao dung

Có đứa trẻ nép trong vòng tay mẹ
Chưa hiểu gì chỉ thấy lòng yên
Có cụ già run run tay chống gậy
Nhìn lên trời mà mắt đỏ long lanh

Trước Lăng Bác  chẳng ai cần phải nói
Chỉ cần đứng… đã thấy lòng nghiêng
Như đất nước cúi đầu trong thương nhớ
Giữa bình minh người vẫn rất hiện nguyên

Có điều gì nơi ngôi nhà đá ấy
Khiến cả muôn người nhẹ bước chân qua
Có lẽ bởi, trong sâu thẳm chúng ta
Ai cũng muốn được gặp Người lần nữa...