Hạ về rồi em có biết hay không?
Cánh phượng đỏ chạm vào chiều rất nhẹ,
Sân trường vắng, ve ngân như câu khẽ,
Rủ nhau về đánh thức những mùa xưa.
Hạ về rồi gió lặng lẽ đong đưa,
Tà áo trắng một thời anh thầm ngắm.
Có lần đó, em quay đầu rất chậm,
Mắt nhìn anh… như nắng giữa trời xanh.
Mình lớn lên đâu biết giữ điều lành,
Chỉ biết nhớ, rồi cất vào lặng lẽ.
Em không nói, anh cũng không dám kể,
Và tình đầu khẽ khép lại trong tim.
Hạ về rồi ghế đá vẫn im lìm,
Bài thơ cũ còn nằm nơi cuối vở.
Ai viết đó một thời yêu vụng dại,
Đến giờ này… vẫn ấm giữa tim anh.
Hạ về rồi em có trở lại nhanh?
Dẫu chỉ thoáng qua miền xưa rất vội.
Để một lần, giữa hạ vàng rất vội,
Anh mỉm cười: "Em đã đến... như thơ."