Chiều buông trên nhịp cầu Long Biên
Nắng đỏ quệt vàng lên những vết sắt
Em đứng đó – tóc bay trong gió bắc
Như năm nào – ta mới chớm thương nhau.
Dưới chân cầu, sông Hồng vẫn chảy mau
Tàu hoả hú – kéo theo ngàn vội vã
Chỉ có đôi ta, đứng yên mặc cả
Thời gian trôi, lòng vẫn muốn dừng lâu.
Cầu Long Biên – nhân chứng của tình đầu
Của những ngày Hà Nội mưa lất phất
Anh nắm tay em, run như là thật
Trước ánh hoàng hôn lạc giữa đôi màu.