Mưa chiều nay rơi trên vạt hiên xưa
Nghe thổn thức một thời yêu vụng dại
Chén trà cũ vẫn còn hương thơm mãi
Mà bàn tay năm ấy chẳng còn về.

Gió vô tình gợi lại nỗi đam mê
Từng ánh mắt, từng câu ca vụn vỡ
Chẳng còn ai lặng thầm nghe ta thở
Giữa hoàng hôn nhòe ướt cả nhân gian.

Người đi rồi... có biết chốn miên man
Ta vẫn đợi một lần thôi quay lại
Dẫu chỉ để trả nhau câu tạm biệt
Cũng đủ rồi cho một kiếp yêu thương.