Gió nỡ vô tình hoa tím ơi
Bằng lăng cánh mỏng rụng qua đời…
Tình tôi cũng chết từ dạo ấy,
Em về có nhặt cánh hoa rơi…?

Tôi nhớ năm xưa cũng chốn này,
Em cười khẽ nhặt cánh hoa bay,
Ép vào trang vở, em khẽ nói :
“Em giấu tình anh ở chốn này !”

Đã mấy thu rồi hoa tím ơi !
Gió vô tình lắm, cuốn hoa rơi,
Tôi tìm nhặt cánh hoa tim vỡ,
Ép vào nhật ký…một cõi đời.

Em ở xa…Ồ ! Em có vui ?
Chiều nay hoa tím lại nở rồi,
Cánh bằng lăng tím chen chồi biếc,
Gợi chút tình xưa…em với tôi !

Lối cũ tôi về hoa vẫn rơi…
Đường quen sao bỗng thấy chơi vơi ?
Tôi cúi xuống tìm hoa tim vỡ,
Bằng lăng sắc tím rụng qua đời…!