Có phải nơi ấy đang mưa
Để một người buồn lặng lẽ
Lá trút bên thềm rất nhẹ
Tựa như một tiếng thở dài
Lặng nhìn dấu cũ tàn phai
Khắc khoải thương miền kí ức
Vụn vỡ niềm đau đáy ngực
Lối xưa rêu chạm gót giày
Cuộc đời xuôi ngược trả vay
Đếm giọt sầu rơi miền nhớ
Nhặt những mùa vàng dang dở
Thương mình trắc trở đơn côi
Đêm tàn... trăng vỡ ...mùa trôi
Vọng tiếng dương cầm lặng lẽ
Bóng đổ, chiều buông thật nhẹ
Trăm năm.. lạc một nốt trầm...