Trời miền Trung chiều nay vẫn thế
Vắng mùa Thu trong ánh mắt người tình
Bên dốc đá vết thương lòng nham nhở
Ta tìm về thời dĩ vãng nguyên trinh.
Ở nơi ấy, ngày em là cô bé
Mắt nâu huyền, bím tóc rót qua vai
Vành nón trắng che nửa vầng trăng mộng
Đường mi cong chưa gợn nét u hoài.
Anh: cậu bé - bước ra từ vòng tay Mẹ
Tập tễnh làm người lớn, tập tành yêu
Tra tự điển để hiểu thêm điều “thương nhớ”
Đo lòng mình xem cảm xúc được bao nhiêu?
Và từ đó, cái tên em huyền thoại
Đi vào thơ của một gã trai khờ
Tình yêu đẹp trong ngần như giọt nước
Tuổi hồn nhiên chỉ biết mộng và mơ.
Nhưng dang dở là điều luôn có thật
Luật hôn nhân không buộc mối tình đầu
Em cũng vậy, đã yêu người mình chọn
Lại đi về nhà khác để làm dâu.
Tình già cỗi sau bao mùa thay lá
Anh từng chiều vẫn úp mặt vào thơ
Nơi xa ấy, có khi nào em chợt nhớ
Nụ môi thơm thuở hai đứa dại khờ…?