Có một nỗi nhớ chẳng gọi tên,
Chập chờn trong những giấc mơ quên.
Em là giọt nắng vừa tan vỡ,
Len lén vào tim mỗi buổi đêm.

Anh không mong giữ điều không thể,
Chỉ mong được nhớ cũng êm đềm.
Một chút dư hương còn sót lại,
Cũng đủ làm anh thấy dịu mềm.

Ngày cũ trôi qua như khói mỏng,
Câu thơ anh viết chẳng ai xem.
Chỉ là em – cơn mưa tháng hạ,
Ngỡ qua rồi... lại ướt cả đêm.

Có ai giữ mãi điều không có?
Mà sao anh giữ em lâu thêm?