Sân trường quạnh quẽ mùa thay lá
Ghế cũ ngồi chờ Phượng trổ hoa
Lỗi hẹn người xưa về hối hả
Còn đâu để ngọn gió nâng tà
Hè sang bỗng thấy bao điều lạ
Chỉ bọn Ve Sầu trỗi thiết tha
Nắng giữ hanh vàng chưa chịu thả
Đường xưa đợi mãi gót chân ngà
Ai làm cánh Phượng hồng nghiêng ngả
Ủ rũ hoa kia sắc nhạt nhoà
Cũng tại đường duyên còn vất vả
Nên tình cứ vẫn mịt mù xa
Sài Gòn chẳng thấy cơn mưa Hạ
Để bước ai về lặng lẽ qua
Khỏi ướt nên người đâu sợ ngã
Muốn dìu Em lại chẳng cần ta !