Em nhớ anh những chiều Thu nhạt nắng
Nhớ Đông tàn xa vắng một vòng tay
Xuân trở về trời đất vẫn loay hoay
Để Hạ sang thêm quắt quay nỗi nhớ.
Có phải chăng chúng mình là duyên nợ
Kiếp trước vay đến nay phải đọa đầy
Chẳng nguôi lòng dẫu chỉ một phút giây
Tình nhân hỡi , nơi đây em vẫn đợi.
Hoàng hôn xuống chân trời xa vời vợi
Đêm cô liêu gói ghém những ráng chiều
Những ước mơ mơ ước dẫu có nhiều
Cũng đành vậy gói trông bình minh tới.
Gửi dấu yêu nơi phương trời xa mới
Nụ hôn nồng bao khắc khoải xót xa
Biết bao giờ ta lại được gặp ta
Nước mắt rơi vỡ òa trong hạnh phúc...!