Hà Nội đó có vầng trăng rất lặng
Ngủ trong tim giữa quảng trường Ba Đình
Không tiếng động, chỉ hương trầm lặng lẽ
Tỏa dịu dàng như hơi thở đất sinh

Người nằm đó giữa hoa sen vẫn nở
Áo kaki chẳng nhuộm chút huy hoàng
Vầng trán Bác, bình yên như biển thẳm
Mắt khép rồi mà soi sáng ngàn năm

Tán cây cổ vẫn thì thầm câu chuyện
Về một Người thức trắng những mùa đông
Đường Hoàng Diệu rợp bóng vàng ký ức
Bước chân ai khẽ ngập gió mênh mông

Con đến đó, chỉ mang điều bé nhỏ
Là lòng thành giữa phố xá hôm nay
Giữa tiếng gọi của bao mùa cách mạng
Vẫn vang hoài giọng nói ấm trong mây

Hà Nội ơi chiều chầm chậm xuống
Cờ vẫn bay bên tượng đá thâm trầm
Dưới Lăng Bác không gian như ngừng lại
Một vầng sáng đang lặng lẽ nâng tâm