Khi em vừa đi qua phố cổ
Lá cũng ngừng rơi, trời cũng nghiêng màu
Tôi ngỡ mình đang trong giấc mộng
Vì em… dịu dàng như một câu thơ đầu

Tiếng guốc khẽ chạm vào sương sớm
Làm nghiêng nghiêng tim một kẻ vô tình
Mùi hoa sữa không còn quá ngọt
Chỉ vừa đủ để nhớ… một bóng hình

Em chẳng nói gì và tôi cũng thế
Phố thì đông, mà chỉ thấy em thôi
Góc quán xưa bàn còn nguyên vệt nắng
Ly cà phê đen sóng sánh... như môi

Chúng ta lướt qua nhau như gió
Không ngoái đầu, không hứa hẹn, không tên
Chỉ lòng phố dường như giữ lại
Một khoảnh khắc mỏng manh giữa hai miền

Em là thơ, là mùa thu chớm
Là giọng hát buồn trong gió chênh vênh
Tôi là kẻ mang tim đi lạc
Giữa phố cổ nơi tình cũng hóa thành tranh

Nếu có kiếp sau, xin làm bậc thềm cũ
Để em mỗi sớm ghé qua thêm.
Dù không nói, dù không cần nhớ,
Tôi vẫn hoài yêu dáng ấy êm đềm.