Nhặt cánh phượng rơi chờ người chẳng tới
Chợt hiểu rồi nào hò hẹn gì đâu
Chỉ mình em đắm say bắc nhịp cầu
Rồi âm thầm cất giấu trong lồng ngực
Trái tim non cứ chong đèn thao thức
Hồi hộp đợi chờ ánh mắt tình si
Nhưng tại sao người lại chẳng hiểu gì
Hồn nhiên mãi thấy sao mà đáng ghét
Giả vô tình hay thực lòng không biết
Em bàng hoàng mỗi lần trống trường rung
Chỉ sợ rằng sẽ là lần cuối cùng
Cổng trường khép em biết làm sao nữa
Để mỗi năm góc sân trường đỏ lửa
Lại bồi hồi về ký ức tuổi thơ
Đáy con tim lưu luyến chút tình khờ
Chẳng biết rằng người có từng thấu hiểu