Hạt nắng tắt hoàng hôn giăng ngập lối
Bóng tối tràn phủ kín cả màn đêm
Hạt sương rơi làm ướt cánh hoa mềm
Bình minh sớm êm đềm cùng mây gió
Kỉ niệm xưa trong lòng em nhớ rõ
Hai đứa mình ngày đó ở ven sông
Lúc tình cờ cùng trốn chạy cơn giông
Ở bãi đá nơi cuối bờ sông vắng
Trong túp lều cả hai cùng nín lặng
Nhìn cơn mưa giăng kín cả mặt sông
Hạt nước mưa làm tái sắc môi hồng
Rồi anh hỏi có lạnh không cô bé
Em trả lời giọng giun lên khe khẽ
Có hơi lạnh một trút nhẹ thôi anh
Cởi vội vàng chiếc áo mỏng màu xanh
Khoác cho em thành chiếc khăn giữ ấm
Trời vẫn mưa và đì đùm tiếng sấm
Hai khuôn mặt lem lấm chợt suy tư
Định nói chi nhưng lại cứ trần trừ
Khiến cả hai cùng ngần ngừ e ngại
Anh đưa tay ngắt một bông hoa dại
Cài lên mái tóc em dài ướt mưa
Ôm nhẹ nhàng anh hỏi hết lạnh chưa
Trời ngớt mưa anh đưa em về nhé
Đi cẩn thận đường trơn kẻo bị té
Cùng nắm tay ta bước nhẹ trong mưa
Qua con suối và cả cánh rừng thưa
Mà sao mãi vẫn chưa tới nhà nhỉ
Ta nhìn nhau ánh mắt cùng hoan hỷ
Định nói gì nhưng sau đó lại thôi
Nở nụ cười duyên dáng ở trên môi
Và chúng mình nên đôi từ hôm ấy
Anh biết không nhớ anh nhiều lắm đấy
Cả ngày dài mơ thấy bóng hình anh
Xin thời gian lặng lẽ trôi thật nhanh
Để mình được ngắm trăng thanh mỗi tối
Rồi mai này ta chung đường chung lối
Chung một giường chung chăn gối nhé anh
Cùng giữ chọn niềm hạnh phúc mỏng manh
Mà ta đã nguyện dành cho nhau mãi.