Chúng ta gặp – vào một ngày mưa nhẹ
Ga Hà Nội ướt lạnh dưới chân quen
Em đứng đó, tóc dài bay khe khẽ
Tựa giấc mơ tôi chỉ dám ngắm nhìn.

Chúng ta yêu – những buổi chiều tà vội
Ghé quán quen ven lối xuống sân ga
Anh kể chuyện về những nơi tàu tới
Còn em cười: “Miền xa nhất là xa...”

Chúng ta xa – vào một ngày rất lạ
Em chẳng buồn, chỉ nói: “Tới lượt em.”
Tôi cúi đầu, chẳng giữ điều gì cả
Chỉ bàn tay – buông nhẹ giữa mưa đêm…