Anh yêu em khi tháng Tám vừa sang,
Trời không nắng gắt, mưa cũng không vội.
Gió đủ nhẹ để chạm vào mái tóc,
Và tim anh đủ lặng để nghe em.
Chúng mình yêu như mùa thu sắp đến,
Không vội vàng, không hối hả, cuồng si.
Chỉ chậm rãi như con đường nhỏ ấy,
Mỗi sớm đi làm em vẫn bước cùng đi.
Tháng Tám đẹp đâu chỉ vì trời dịu,
Mà vì em – dịu hơn cả mùa thu.
Vì em đến như làn mây cuối hạ,
Ở trong anh, không náo nhiệt, âm u.
Ta không nói những lời yêu quá lớn,
Chỉ nhìn nhau là đã hiểu trong lòng.
Chạm bàn tay, là cả trời nỗi nhớ,
Chưa xa nhau mà lòng đã mênh mông.
Anh chẳng ước một tình yêu bất diệt,
Chỉ mong rằng, mỗi tháng Tám năm sau,
Khi mùa thay, khi phố vừa chớm lạnh
Vẫn còn em… dịu dàng tựa hôm nào.