Tháng bảy về, Hà Nội có buồn không
Mà phố nhỏ cứ ươm màu nhung nhớ
Cơn mưa mỏng lặng thầm qua ô cửa
Lòng chênh chao như dạo khúc tình đầu

Hồ Tây tím, sóng vỗ nhẹ nhịp sâu
Sen vẫn nở như lần đầu ta gặp
Em mặc áo trắng, môi cười khe khẽ
Ánh mắt nào đã trói cả đời anh…

Ngõ Phất Lộc vắng người, chiều nghiêng nắng
Tiếng guốc xưa giờ rơi giữa lặng câm
Anh lạc bước tìm về trang kỷ niệm
Chỉ còn thơ, và những giấc mơ thầm

Ta từng hẹn sẽ yêu nhau mãi mãi
Dẫu tháng năm dần đổi phố, thay mùa
Nhưng ai biết, tháng bảy mưa ngâu tới
Lại hóa ngày chia biệt chẳng hẹn đưa…

Giờ em ở phương nào trong thế giới
Có bao giờ nhắc lại chuyện ngày xưa
Còn anh vẫn – một mình qua góc phố
Gọi tên em... giữa Hà Nội giao mùa