Ta kéo màn đêm làm chăn
Phủ ấm thân mình cuối góc
Giường đơn gối đè lên tóc
Lệ rớt mi ngọc mỏng manh
Trong mơ chợt thấy bóng anh
Đến từ trong màn đêm tối
Nhìn em rồi ra đi vội
Thấy thương thấy tội làm sao
Giật minh tỉnh giấc chiêm bao
Thấy sao cồn cào nỗi nhớ
Thì ra giấc mơ lỡ dở
Nên nghe hơi thở nhọc nhằn
Em kéo màn đêm làm chăn
Đắp lên ngăn dòng suy nghĩ
Cho em một đêm ngủ kỹ
Bỏ lại những gì đã qua
Về cuộc tình của chúng ta
Đã xa nhau từ hôm ấy
Để rồi sớm mai thức dậy
Đón gió mây gọi bình minh
Nâng gót em thả dáng xinh
Bên nụ hoa tình chúm chím
Xanh đỏ vàng hồng tim tím
Nằm im đón hạt nắng mai
Bím tóc em gắt hoa cài
Gợi nét trang đài thục nữ
Quên đi nỗi buồn quá khứ
Và cả hai chữ nợ duyên
Bỏ qua hết mọi ưu phiền
Để cho tâm bình yên lại.