Phố cổ cũ, tháng bảy vừa trở gió
Lá bàng non rơi nhẹ dưới chân người
Cơn mưa mỏng đậu trên mi buốt giá
Lòng khẽ run khi nhớ chuyện xa vời

Em từng đến – như cơn mưa rất nhẹ
Lặng lẽ thôi, mà ướt cả hồn anh
Những hẹn hò bên hồ Gươm mờ khói
Mùa hạ trôi không giữ nổi màu xanh

Quán cà phê đầu ngõ giờ đóng cửa
Bản nhạc xưa cũng thôi chẳng còn ngân
Chỉ còn lại đôi dòng thơ bỏ ngỏ
Và chiếc ô ta cất kỹ bao lần

Tháng bảy buồn – chẳng vì mưa hay gió
Mà vì em… chẳng trở lại cùng mùa
Có đôi lúc giữa chiều rơi rất khẽ,
Anh thấy mình ngơ ngác giữa Hà Nội xưa