Gửi một chiều Hà Nội không mưa
Em có còn ngồi bên hồ lặng lẽ
Mặt nước xanh in đôi hàng bồ đề khẽ
Và chiếc lá cuối cùng rơi xuống trong thơ
Gửi phố cổ những bậc thềm rêu mờ
Gửi tiếng rao khuya qua ô cửa cũ
Gửi quán quen – góc cà phê mộng ảo
Gửi mắt ai ngày ấy vẫn đang chờ…
Có những điều ta chẳng thể viết ra
Như nỗi nhớ chưa từng tên gọi
Hà Nội ơi, có khi nào em hỏi
Vì sao người xa lại nhớ đến nao lòng
Vì nơi ấy – ta từng sống rất trong
Từng yêu một người, yêu từng con phố
Chỉ là hôm ấy, mình đành bước chậm
Và ngoảnh đầu… Hà Nội hóa sau lưng