Em bước qua, như gió lướt Hồ Gươm
Tà áo trắng nghiêng vào chiều lặng gió
Anh đứng lặng – giữa dòng người rất vội
Chỉ ánh mắt em là ở lại lâu hơn.
Không lời nói, không cả một nụ cười
Chỉ mùi hương hoa nhài thoảng rất khẽ
Nhưng từ ấy – tim anh thành kẻ lạ
Cứ đi đâu… cũng thấy một người quen.
Chúng ta yêu, nhẹ như làn sương sớm
Giữa phố phường, chỉ cần một bàn tay
Hà Nội êm – như em trong buổi ấy
Mắt dịu dàng… và giọng nói như mây.
Rồi em đi, không trách gì mưa nắng
Chỉ bảo rằng “ai rồi cũng phải xa”
Còn anh ở lại – cùng mùa thu rất cũ
Và một đoạn tình… chẳng biết gọi là gì.