Mây trắng nõn, và gió trong như ngọc
Con đường chiều tím thẩm bằng lăng
Hoa phượng đỏ cháy vàng cơn nắng Hạ
Tiếng ve thương rả rích nhọc nhằn!
Màu của Hạ, của tình yêu thuở ấy
Mãi bây giờ đâu đó vẫn trong anh
Trang lưu bút sau cùng vừa kịp viết
Là bài thơ tình trên vạt áo nàng xanh.
Em bây giờ có khi nào nhớ Hạ?
Nhớ một thời tóc gió đang bay
Hay khắc khoải chìm trong màu mắt
Dòng thời gian bận rộn từng ngày…
Chắc năm nay, em không về cùng Hạ
Ngại con đường vì tưởng quá xa xôi
Hay em sợ gặp nhau rồi quay quắt
Khó gạt bên lòng, thuở ướt một bờ môi?
Màu của Hạ đỏ, vàng, hay xanh, tím
Khi thời gian đang phai nhạt dần dần
Xin ai chớ tô thêm lần nữa
Nét trinh nguyên trên áo trắng trong ngần.
Nếu có thể cùng nâng niu lại nhé
Dệt cho đời không chỉ mảng màu riêng
Như cơn gió trong chiều nắng Hạ
Thổi tan đi tất cả những ưu phiền.