Tôi trở lại, phố cổ mùa gió chướng
Tháng mười hai thở khẽ giữa màn sương
Quán năm xưa đã thay màu biển hiệu
Và em như thể chưa từng vấn vương…
Tôi ghé vào quán quen chiều muộn
Gọi một ly như cũ, chẳng thêm đường
Chị chủ hỏi: “Lâu rồi không thấy…”
Tôi chỉ cười, nụ cười lệch… gió sương.
Hàng Gai lặng, Hàng Bạc thôi mùi gió
Hàng Đào buồn như vết nứt trong tim
Ngõ nhà em giờ trồng thêm hoa mới
Cánh cửa xanh cũng chẳng khép nỗi niềm
Có những nơi khi xưa từng bước cạnh
Giờ tôi đi một mình chẳng dám quay
Không phải sợ ai, cũng không sợ gió
Chỉ sợ gặp… chính mình của hôm nay
Em không còn ở đây tôi biết chứ
Nhưng vẫn mong như thể em đâu xa
Phố cổ vẫn chờ một người quay lại
Dù người đó... chẳng còn bước qua ta
Trời đổ tối. Một đèn vàng bật sáng
Gió lạnh đầy trên bậc đá mòn cong
Tôi ngồi xuống, nghe lòng như cổ tích
Về một người đã hóa thành… phố trong lòng