Mở trang vở cũ, ngỡ như vừa mới
Lời bạn thân viết vội lúc chia tay
Từng câu ngây ngô, từng chữ lung lay
Mà đậm chất hồn nhiên trong sáng ấy
Ngày ấy buồn, mà buồn sao thật đẹp
Có tiếng cười chen tiếng nấc lặng thinh
Tấm ảnh chụp, tay nắm tay thật tình
Gió chiều thổi mà lòng ta se sắt
Bài thơ cũ còn vương màu lưu bút
Ngỡ xa rồi mà vẫn ở đâu đây
Mỗi tháng năm lặng lẽ vụt qua tay
Chỉ ký ức là không hề thay đổi
