Gió thu về lạc lối giữa chiều phai
Lá rơi nhẹ như lời ai đánh mất
Một vầng mây cũng không buồn dừng chật
Bước chân người xa khuất giữa cô đơn.
Ta đứng chờ bên ngõ cũ chập chờn
Nơi ánh mắt từng nhen mầm thương nhớ
Câu ở lại từng run lên rất khẽ
Mà suốt đời chẳng níu nổi bàn tay.
Người quên rồi lời hứa của tháng Hai
Gió đầu mùa cũng thôi không tìm đến
Ta giữ lại chỉ một hàng kỷ niệm
Cũng úa nhàu theo năm tháng xa xôi.