Ngày không em, nắng cũng thôi vàng,
Gió về đầu ngõ nghe mênh mang.
Ly cà phê đắng hơn ngày cũ,
Tiếng chim buồn hơn cả mùa sang.
Phố còn đó, người xưa đâu nữa,
Chỉ mình anh với nỗi ngỡ ngàng.
Một thời ấm áp trong tim nhỏ,
Giờ như mưa xóa hết trời trang.
Anh gom từng chữ chưa kịp viết,
Gửi vào mây trắng trôi lang thang.
Nếu em có đọc trong chiều vắng,
Xin giữ giùm nhau một mơ màng.
Dẫu không thể bước chung nhịp nữa,
Anh vẫn yêu em – chẳng ngỡ ngàng.
Yêu như gió giữa mùa xa lạ,
Lặng lẽ qua tim chẳng hề sang.