Thế là mình xa lạ rồi sao em
Đi qua nhau chẳng ngập ngừng bối rối
Đường thênh thang mà bàn chân bước vội
Sợ vô tình dẫm phải kỷ niệm xưa…
Lối quen cũ ngày tháng đã quên chờ
Hàng cây đứng bên đường xơ xác lá
Khoảng cách nào mang mình đi xa quá
Để bây giờ ngoảnh mặt tựa người dưng…
Đối diện nhau chẳng một chút ngại ngùng
Rồi dửng dưng như người không quen biết
Bước đi qua sao lạnh lùng giống hệt
Đoạn phim Hàn cảnh cuối phút chia ly…
Ừ xa lạ ta chẳng luyến lưu gì
Nếu thấy vui đường em em cứ bước
Người cho em thứ ta không làm được
Ta đành lòng cam chịu chẳng oán than…
Trách nhau chi khi duyên phận lỡ làng
Mỗi người chọn một đường riêng bước tiếp
Và hai ta chia nẻo đời cách biệt
Em với người còn tôi với…cô đơn…
Có bao giờ em bất chợt thấy buồn
Khi vô tình nghe lại bài ca cũ
Rồi khoảng lặng trong lòng em nức nở
Lệ tuôn trào em khóc bởi người dưng…
Đường tình yêu ta chẳng thể đi cùng
Nhưng xin em đừng xem nhau xa lạ
Nếu còn gặp cũng đừng nên vội vã
Hãy mỉm cười như thể đã từng quen.