Ta từng viết dưới tàng phượng vĩ
Những dòng thơ chẳng rõ cho ai
Có thể là em cô bạn nhỏ
Mắt trong veo như giọt sương mai.

Ngày ấy đó, tay chưa từng nắm
Chỉ chung nhau một cánh phượng hồng
Cũng đủ thấy tim mình run rẩy
Cũng đủ buồn cho những mênh mông

Nay trở lại, gốc cây già cỗi
Vẫn đỏ tươi như thuở ban đầu
Chỉ khác lạ, là em chẳng đến
Và tôi thành người giữ chiêm bao.