Rồi có lúc ta về nơi bến mộng
Con đò chiều chở nặng bóng hoàng hôn
Cuối chân mây tựa sóng biển dập dờn
Như hơi thở những linh hồn xa thẳm
Tình yêu xưa đã đi vào cõi mộng
Giọt nắng chiều cô quạnh bước cô liêu
Ta đứng đây bên vạt nắng cuối chiều
Suy ngẫm lại bao điều xưa hy vọng
Trái tim ta bỗng trở nên rung động
Nhớ một chiều tay nắm chặt trong tay
Cùng bước đi qua bao tháng bao ngày
Nay chẳng thấy vết mờ trên cát trắng
Thời gian trôi cứ trôi đi im lặng
Hai hướng hai người khoảng cách lại càng xa
Thấm thoắt thôi đưa đến ngưỡng tuổi già
Chim mỏi cánh cũng chừng dây gác lại
Sống với thiên nhiên ung dung thư thái
Thoáng một chiều nhớ lại ước mơ xưa
Và giờ đây nơi vẫn bến vẫn bờ
Vẫn con đường xưa vẫn bờ cát trắng
Vẫn buổi chiều khi hoàng hôn tím lặng
Vẫn con đò đứng đơi bến sông xưa
Vẫn áng mây như nhịp sóng xô bờ
Sao ta thấy trong lòng mình trống vắng
Gửi lại hoàng hôn khi bóng chiều tắt nắng
Con đò đầy chở nặng bóng hoàng hôn