Con về thăm lại làng Sen
Cổng tre nhỏ dẫn vào miền thương yêu
Bước chân chạm cội bao điều
Mái nhà tranh nhỏ hồn chiều quê xưa

Ngoài kia bốn bể nắng mưa
Bác đi cứu nước, chẳng thừa phút giây
Mà trong sâu thẳm lòng này
Chữ “quê” luôn hiện như ngày Bác sinh

Một đời trọn nghĩa hy sinh
Vì dân vì nước quên mình, chẳng lo
Quê hương là chốn Bác cho
Hạt mầm đầu gió hóa thơ đất trời

Hàng cau đứng đợi bên đồi
Tiếng gà trưa vẫn vọng lời yêu thương
Ai hay giữa cõi vô thường
Là hồn dân tộc là hương đất làng