Vẫn là quê sau mùa gặt tháng năm
Rơm chất đống thơm bừng trong nắng mới
Tiếng mẹ gọi như cánh diều xưa cũ
Nghe nao lòng, thương tuổi nhỏ xa nhà.
Bến sông quê rêu đã phủ nhành đa
Đò sang chậm, người xưa giờ ai nhớ?
Có đứa trẻ chăn trâu bên bờ cỏ
Hát nghêu ngao bài hát của ngày xa.
Mùi bùn đất, mùi mồ hôi cha già
Cứ bám mãi vào từng câu anh viết
Thành phố sáng – nhưng hồn anh tê tái
Cứ mơ về ánh đèn dầu quê ta.
Vẫn là quê, vẫn những ngày đã cũ
Chỉ con người không thể cứ như xưa
Anh quay lại, lòng run như chiếc lá
Bước trên đồng mà nước mắt vừa rơi.