Tràng Tiền chiều ấy, phố vàng nắng hanh
Em nghiêng mũ, môi cười không hẹn trước
Tay khẽ chạm – cả mùa thu thao thức
Gió cũng mềm như ánh mắt em trao.
Ta dạo bước bên hàng sách lao xao
Ly kem mát chảy tan lời chưa nói
Phía Nhà Hát Lớn, nhạc xưa vọng tới
Lòng xuyến xao – có phải… đã yêu rồi?
Góc phố ấy, bao lần ta ghé lại
Chẳng cần nhiều, chỉ đủ một bàn tay
Tràng Tiền xưa – như tim mình khe khẽ
Thương một người – là nhớ cả tháng ngày.