Đêm Hồ Gươm gió thì thầm qua lá
Mặt nước soi trăng sáng dịu dàng rơi
Tháp Rùa đứng một ngàn đêm như thế
Như người xưa chưa kịp nói một lời
Lối dạo mát in hình đôi tình tự
Dưới đèn mờ, tay nắm chẳng buông nhau
Tiếng guitar vang đâu trong quán nhỏ
Lời ca buồn mà gió cũng nôn nao
Một cụ già cầm cần câu lặng lẽ
Chẳng bắt cá chỉ bắt bóng thời gian
Bao năm đó Hà Nội thành nỗi nhớ
Còn đêm nay ký ức vẫn chứa chan
Đêm Hồ Gươm ai rồi cũng bước tiếp
Nhưng trong lòng… có chỗ để quay về