Thu đã đến mà sao hoài trăn trở

Gió mơn cành nỗi nhớ lại trào dâng

Nụ hồng thơ dào dạt tỏa mấy tầng

Lòng bỗng thấy bâng khuâng nhiều vô kể

Thu trầm mặc sương khuya rơi lặng lẽ

Níu đôi bờ ôm nhẹ mảnh trăng đêm

Tiếng cầm ca vang cuộn trải loang thềm

Câu tình tự hằn lên từng vết ố

Thu hờn lẫy ơ hờ nhìn lá đổ

Bủa vây lòng gợi nhớ giấc mơ hoa

Ngấn lệ hoen còn giấu bỗng vỡ oà

Đời lãng tử phong ba về mấy ngả

Thu có hiểu sóng lòng đang vội vã

Dõi mắt trông tím cả lúc thay chiều

Ngẩn ngơ sầu chắc tại đắm niềm yêu

Thu có biết cánh diều đang chờ gió ?