Chiều mưa xuống Hồ Tây mờ khói nước
Mặt hồ xa như phủ lớp sương mờ
Người qua phố chẳng ai cười, ai nói
Chỉ mưa rơi như nhỏ giọt câu thơ

Gió thổi lạnh trên vai người áo mỏng
Bước chân chùng giữa phố vắng không tên
Cơn mưa nhỏ mà lòng như giông bão
Có bóng ai đang khuất lối bên thềm

Hồ Tây ơi! Sao buồn như thế nhỉ
Phải chăng người cũng nhớ một người xưa
Dẫu năm tháng có phai màu kỷ niệm
Mỗi chiều mưa lại vỡ nỗi mong chờ