Em nơi ấy có bình yên?
Còn anh ở lại lặng nhìn chiều rơi.
Tình yêu ta tựa cánh diều,
Bay lên rất đẹp, nhưng rồi… đứt dây.

Tháng năm xưa cứ vơi đầy
Và em nay đã là mây cuối trời
Anh không trách cũng không cười
Chỉ còn tiếng thở… giữa đời mênh mông.

Có người đến rất ung dung
Rồi đi rất nhẹ như không từng gần
Anh gom gió lại từng phần
Dệt thành kỷ niệm gọi tên một người.